SƯỚNG hay KHỔ khi đi du học Nhật Bản

TÂM SỰ DU HỌC SINH NHẬT BẢN

Du học Nhật Bản – Vậy là đã tròn một tháng kể từ ngày xa gia đình, xa bạn bè, xa những người thân. Một tháng sống và học tập trên đất nước Mặt Trời Mọc cho tôi hiểu ra thế nào là Du học…

Du học Nhật Bản
Một tháng thôi nhưng với tôi là khoảng thời gian dài hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên xa nhà đến một nơi xa xa xôi thật sự là không dễ dàng gì. Tôi tự đặt cho mình câu hỏi du học với tôi là gì rồi tự trả lời: Du học có nghĩa là đi học ở rất xa, là đi học ở rất rất xa…

Và rồi mỗi sáng thức dậy là hiện lên của sự cô đơn trống trải. Sáng đi học, chiều đi làm thêm. Rồi cứ thế mỗi ngày trôi qua lặp đi lặp lại như 1 vòng xoay không thể thay đổi.

Sau một ngày đi học, đi làm… mệt mỏi chân tay như muốn rời ra. Về tới nơi ở là chui vào bếp tự nấu những món ăn với những thứ gia vị thật “cổ quái”.

Tự nấu rồi tự mình thưởng thức tác phẩm của mình sao cảm giác nhớ nhà, nhớ những món ăn mẹ nấu, nhớ những hương vị Việt Nam đã in vào tâm trí tôi từ nhỏ?

Nhớ và nhớ… Có ai đã ngồi ăn cơm chan nước mắt, và thực đơn là những kỷ niệm quê nhà? Có ai thèm một bữa ăn gia đình, thèm cái cảm giác quây quần bên mâm cơm rồi chỉ biết tự an ủi mình: Cố lên mày, muốn thành công thì phải có cái giá của nó. Ăn để mà sống, để mà thực hiện hoài bão ước mơ của mày, cố lên mày?.

Du học là những giọt nước mắt chảy dài khi thấy hình mẹ trên điện thoại nhỏ xíu. Là khi mẹ hỏi con bên đó ra sao học hành thế nào, cuộc sống tốt chứ ?… Lúc ấy, gắng mấp máy môi trả lời mà như chực nấc nghẹn, con sống tốt lắm bố mẹ đừng lo.

Phải nói để bố mẹ yên tâm vậy. Vì tôi biết ở nhà sau lưng bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời. Tôi biết tôi phải làm, tôi phải vững vàng lên vì tôi là kì vọng là niềm tự hào của bố mẹ và cả gia đình. Muốn khóc cũng không được khóc vì tôi phải mạnh mẽ .

Du học… lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nỗi nhớ nhà.

Du học là từng sáng mai thức giấc với cơn buồn ngủ day dứt. Cố bò dậy lê lết khoác ba lô đi học, hai con mắt díp lại không thể mở ra. Vì đêm qua đi làm về khuya học bài muộn, vội vàng cầm ổ bánh mỳ vừa đạp xe vừa ăn.

Du học là đối chọi với những cơn mưa đầu mùa tới tấp tạt vào mặt. Chỉ biết đạp xe đạp trước những cơn gió lớn thổi như muốn cuốn đi cả người lẫn xe. Tôi chỉ biết cầm chắc ghi đông “cố lên mày không gì có thể quật ngã mày được”.

Rồi tôi bắt đầu vào công việc. Ở một nơi mà tôi phải nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ hoàn toàn mới. Khi không hiểu, chỉ biết cười rồi tự nghĩ mình phải quyết tâm để học thật tốt để nói chuyện được với họ, vì họ thật tốt bụng hiền lành. Ngày nào tôi cũng được các bà ở chỗ làm cho kẹo, cho hoa quả. Các bà quý tôi lắm.

Đang làm nhớ nhà, nhớ mẹ không biết nước mắt rơi ra từ khi nào. Các bà hỏi nhớ mẹ sao, tôi nói không, chỉ buồn ngủ thôi. Các bà cười và “đọc vị”: nói dối, nhớ nhà phải không, tôi cười và gật đầu. Các bà nói chúng tôi là gia đình của bạn, cố gắng lên nhé.

Đó là niềm vui đầu tiên của nó khi sống học tập và làm việc trên đất nước Nhật Bản này.

Dù sao du học cũng là ước mơ từ lâu của tôi. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng gia đình và những người thân yêu. Tôi biết thành công chỉ đến với ai biết cố gắng và tôi vẫn đang cố gắng từng ngày.

Du học có nghĩa là tự hào. Tự hào thấy mình thay đổi, tự hào thấy mình đang lớn, tự hào vì mình được yêu thương…
Du học sướng????… Và có ai hiểu chăng nỗi lòng của những người xa quê để HỌC…..

Du học là thế đó còn nhiều lắm các bạn à… Cố gắng lên nhé !

 Sempai Trịnh Võ Nhật Thùy (Thanh Hóa) – DHS học bổng điều dưỡng Wakayama và Gia Đình

 

Bài viết cùng chủ đề:

.
.
.
.